Chương 1: Gặp mặt và đi theo. Chương trước Chương tiếp. Editor: dipM. Beta:mèo mỡ. Mấy năm gần đây, phía Nam thường có tuyết rơi, chỉ có điều không bao giờ rơi lớn. Một tầng mỏng chưa kịp nhìn rõ đã tan, ngay cả màu cũng không trắng được như tuyết. Mạc Tùy ghét mùa đông, đặc biệt là mùa ĐSu khi tuyết rơi, đường thì ướt rượt, phủ đầy tuyết bị vô số Tôi hoàn toàn đồng ý với những ai chủ trương cụm từ 'các anh em' ở đây có nghĩa là 'các anh em họ', vì trong Kinh thánh và người Do-thái luôn gọi các người anh em họ là anh em." Tín điều Đức Mẹ Đồng Trinh Trọn Đời phản ánh một cảm thức đức tin chung (sensus Đọc truyện Trọn Đời Bên Nhau của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Doc truyen tron doi ben nhau lttp truyen chu ebook prc download full. Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo. Thể loại: Ngôn Tình. Trạng thái: Trọn Đời Em Nuôi Anh. Mỗi người đều là 'Mạc Tùy'.Trong lòng mỗi 'Mạc Tùy' đều có một 'Tùy Kỳ'.'Tùy Kỳ' của tôi ở phương Bắc, đó là một thành phố cách tôi hơn 1200 cây số.Mà anh ở nơi này vĩnh viễn mang họ 'Phương'. Cha mẹ lại là người nuôi dưỡng ta từ khi ta mới chào đời cho đến khi ta trưởng thành mà không quản ngại khó khăn vất vả. Cha mẹ còn dạy dỗ ta nên người, dạy cho ta biết cách cư xử sao cho lịch sự, dạy cho ta đạo lí làm người, dạy cho ta cách làm lụng, cách tự chăm Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 1 – Gặp mặt và đi theo Mấy năm gần đây, phía Nam thường có tuyết rơi, chỉ có điều không bao giờ rơi lớn. Một tầng mỏng chưa kịp nhìn rõ đã tan, ngay cả màu cũng không trắng được như tuyết. Mạc Tùy ghét mùa đông, đặc biệt là mùa đông sau khi tuyết rơi, đường thì ướt rượt, phủ đầy tuyết bị vô số vết chân nhuộm thành màu vàng sẫm như bùn, bẩn thỉu không biết rửa đến bao giờ cho hết. Chẳng bằng mưa phứt đi cho rồi, rửa qua là trôi, ít ra là không thấy lầy lội. Cô bước xuống xe, nhìn dòng người ngược xuôi trên đường mà buồn bực thở ra một hơi, hơi nước trắng xóa bay lên làm mờ tầm mắt cô trong giây lát. Bông tuyết đang rơi nhẹ nhàng bỗng bay lên không trung, gió thổi chúng nhảy múa khắp mọi phương, cho dù có che ô cũng chẳng chắn được bao nhiêu. Vội vàng chạy vào gầm cầu đèn đuốc sáng trưng, hòa vào làn đường đi bộ vẫn đông đúc kể cả trong ngày tuyết. Đường dưới cầu này có hai đoạn, chỗ gần cửa ra trước mặt có một người vô gia cư dọn ổ ở đó, Mạc Tùy rảo nhanh chân đi ra ngoài. Tiếng nhạc đầy sức sống từ KTV vẫn vang lên rõ ràng giữa sự ồn ào của lối đi bộ. Vừa đi tới lối vào điện thoại di động lại vang lên, cô lấy ra xem một cái rồi nhận. “Giục cái mông, có một đoạn đường mà nhận bao nhiêu cuộc của cậu rồi, không thấy phiền à.” Cô lên tầng, chào nhân viên lễ tân trong sảnh, nói số phòng, “Cúp đây, đến nơi rồi.” Cửa phòng vừa mở, đập vào mặt luồng khí nóng ngột ngạt xen lần mùi thuốc lá nồng nặc khó thở. Mạc Tùy nhíu chặt mày, khó chịu sải bước đi vào. Phạm Tư Nhiễm thấy cô mắt liền sáng lên, ném mic cho người khác chạy thẳng đến. “Sao cậu chậm thế? Chờ mỗi cậu thôi đấy.” “Thời tiết thế này chị đây ra ngoài đường cho là tốt lắm rồi, ý kiến cái gì?” Mạc Tùy cởi mũ lưỡi trai bằng nhung lông xuống cầm trên tay, mắt thì lườm sang Phạm Tư Nhiễm, “Chị nói thật chứ mùa đông thế này mà cậu còn mặc áo voan được hả?” Phạm Tư Nhiễm bỉ ổi ưỡn ẹo lắc lắc vòng eo thon, khiêu khích nhìn cô, “Đây thích vậy đấy.” “Con não.” “Ai, đừng nói chuyện này nữa, chúng mình nói chuyện quan trọng.” Phạm Tư Nhiễm xua tay, ôm cổ Mạc Tùy kéo cô lại gần một chút, rỉ tai cô “Vừa nãy Trần Lương Sinh cũng đến, mình đang định nói trước với cậu, kết quả mình chưa kịp nói cậu đã cúp rồi, không trách mình được đâu!” Mạc Tùy nhìn con bé giả vờ vô tội trước mặt mà cắn răng, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn vào trong. Giữa một đám trai thanh gái lịch, cô lập tức phát hiện Trần Lương Sinh đang ngồi yên tĩnh trong một góc, trên sống mũi cao là chiếc kính không gọng, vẫn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự như bình thường. “Triệu Yến Phi không đến à?” Triệu Yến Phi là bạn gái của anh ta nhiều năm nay, tình cảm rất tốt, bây giờ hai người đã đi làm rồi nhưng vẫn như hình với bóng. “Ừ, hình như là về quê.” Phạm Tư Nhiễm trả lời không chắc chắn lắm. Mạc Tùy trầm ngâm gật đầu, lại nhìn Trần Lương Sinh. Đúng lúc ấy anh cũng nhìn sang đây, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, anh cười, giơ tay vẫy cô. “À… Mình sang chỗ anh ấy.” Phạm Tư Nhiễm bật cười. “Không có tiền đồ.” Mạc Tùy thô lỗ đẩy mấy người ôm ôm ấp ấp chắn đường trước mặt, ngồi xuống cạnh Trần Lương Sinh. Trong bầu không khí chẳng lấy gì làm sạch sẽ mà cô vẫn có thể ngửi được hương vị nhẹ nhàng thơm mát của anh. Có một khoảnh khắc, cô cho rằng mũi mình thực sự thính hơn cả chó, chỉ có điều, sự thính nhạy này chỉ xuất hiện với anh mà thôi. “Anh tưởng hôm nay em sẽ không đến.” Trần Lương Sinh cầm một ly đồ uống gần đấy đưa cho cô, “Tửu lượng không tốt thì hôm nay đừng uống rượu.” Mạc Tùy nhận lấy, đầu ngón tay chạm đến cổ tay áo của anh, không khỏi run lên nhè nhẹ. “Đã tìm được việc chưa?” “Rồi, vừa tìm được hai hôm trước.” Mạc Tùy nhấp một hớp đồ uống lạnh lẽo. Trần Lương Sinh hơi nhíu mày, “Không thấy mệt chứ? Nếu như thực sự không ổn anh có thể sắp xếp cho em một chân.” “Không cần, em thấy rất ổn.” Anh dừng một chút, nói sang chuyện khác, “Hôm qua anh gặp chú, anh nghe chú nói em chuyển ra ngoài, đang yên lành chuyển ra làm gì?” “Học cách sống tự lập không phải rất tốt sao? Em thích ở riêng.” Mạc Tùy thản nhiên nói. “Nhưng con gái một thân một mình ở ngoài không an toàn, chú cũng lo lắng, mấy hôm nữa chuyển về đi!” “Không thích.” Vẻ nhu hòa trên mặt Trần Lương Sinh tắt dần, “Em có thể đừng tùy hứng như vậy được không?” “Vậy anh có thể đừng nhắc đến chuyện này được không?” Mạc Tùy không nhịn được lên giọng. Tình cảm thầm kín của cô với Trần Lương Sinh ai có mắt đều thấy, hai đương sự cũng đều biết, chỉ đè nén không vạch trần mà thôi. Ở trước mặt anh, Mạc Tùy vẫn luôn cố giữ gắng hành xử sao cho tốt nhất, nhưng thường chỉ được một hai câu là sẽ nổi xung. “Vì sao không thế nhắc? Anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi.” Trần Lương Sinh nghiêm túc nhìn cô, nhấn mạnh “Đã bao nhiêu năm rồi sao em vẫn còn cư xử ấu trĩ như thế? Để cho bố mẹ mình được an tâm có gì không tốt?” Mạc Tùy đặt mạnh cốc thủy tinh xuống bàn đứng dậy định đi, Trần Lương Sinh giữ cô kéo giật lại, “Anh còn chưa nói được hai câu em đã định bỏ đi hả? Em nói xem đã bao lâu rồi chúng ta không gặp? Có cần thiết phải thế không?” Trần Lương Sinh đi thực tập mấy tháng ở thành phố khác, cứ một thời gian lại về một lần. Mạc Tùy luôn trốn anh không chịu gặp mặt, hôm nay nếu không phải anh nhận được tin từ trước thì có lẽ cũng không gặp được cô. Cô nhớ anh, chỉ là đang ẩn nhẫn mà thôi. Con người có lúc bi ai vậy đấy, đôi khi chỉ một tình cảm đơn giản nhất thôi cũng không thể biểu đạt. “Em cũng thấy không cần, nhưng anh có thể đừng cố chọc vào em được không? Ngồi cạnh anh em luôn thấy khó chịu, đứng ngồi không yên, anh hiểu không?” Mạc Tùy từ trước đến giờ rất không thích người khác ra vẻ người lớn dày dạn kinh nghiệm mà xen vào chuyện của cô. Trần Lương Sinh lại hết lần này lần khác chọc vào điều này. Là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau Mạc Tùy nhịn anh không phải một hai lần, sự khoan dung của Mạc Tùy đối với anh là lũy thừa tịnh tiến, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Hai người không nói gì nữa, Mạc Tùy xị mặt ngồi một lúc rồi chuẩn bị rời đi. Phạm Tư Nhiễm thấy không giữ được người bèn cầm áo khoác của mình chạy đến, Trần Lương Sinh cũng theo đằng sau. “Anh đưa em về.” Trần Lương Sinh đón một chiếc taxi nói với Mạc Tùy. “Không cần, em và Tư Nhiễm định đi dạo bộ một lát, anh đi trước đi.” Phạm Tư Nhiễm và Trần Lương Sinh không hẹn mà cùng nhìn cô, một người kinh ngạc, một người lạnh lùng. Hai người đều biết Mạc Tùy có độ ỳ cao đến mức nào, cô mà cũng muốn đi dạo bộ á? Vớ vẩn. Tài xế taxi đã giục mấy lần, Mạc Tùy thản nhiên nói, “Đi đi!” Cánh tay đặt trên cửa xe của Trần Lương Sinh giật giật, sau đó anh xoay người lên xe. Chiếc xe nhanh chóng biến mất ngoài tầm mắt của họ. Phạm Tư Nhiễm huých huých người vẫn đang xuất thần nãy giờ, “Có về nhà không? Hay là đi với mình qua chỗ A Phàm?” “Không có hứng thú, không muốn làm bóng đèn.” “Sặc, làm như đây hoan nghênh cậu lắm ý.” Phạm Tư Nhiễm lấy từ trong túi ra một cái hamburger đưa cho cô, “Cầm lấy rồi biến về nhà đi!” Chạm vào một cục lạnh ngắt rắn đanh, Mạc Tùy bóc ra nhìn nhìn, “Cậu để dành cái của này từ bao giờ? Chưa lên mốc chứ?” “Yên tâm, không độc chết được đâu.” Phạm Tư Nhiễm cũng lên xe đi, Mạc Tùy kéo kín áo khoác rùng mình một cái đi đến bên kia đường. Lúc đi qua gầm cầu người vô gia cư kia còn ở đó, cô tiện tay ném cái hamburger lại, sau đó tiếp tục sải bước đi. Coi như số cô đen, người ta gọi xe thì nhanh ào ào như xe từ trong gara nhà mình lái ra, vậy mà đến lượt cô là y như rằng giống bị táo bón, cả nửa tiếng đồng hồ không có động tĩnh gì. Mạc Tùy giậm chân làu bàu chửi thầm vài tiếng, xoay người định sang chỗ khác xem sao. Kết quả là hết hồn đến mức sững cả người. Một người đàn ông bẩn thỉu đang đứng sau lưng nhìn cô chằm chằm. Mạc Tùy lùi lại một bước, cảnh giác mặt đối mặt với anh ta, “Ông anh, có việc gì sao?” ____________________________________ bình thường thì chỗ này là chỗ để tán nhảm, nhưng mà thôi. đừng thắc mắc về hình minh họa. Có đôi khi, định mệnh đến với chúng ta một cách vô cùng bất ngờ mà không ai có thể lý giải nổi. Chẳng hạn như trường hợp của Mạc Tùy. Chỉ vì vô tình ném cho kẻ đầu đường xó chợ kia một cái hamburger lại khiến cho cô “lời” ra một người, còn là một kẻ dính như keo dính chuột, nhất quyết bám lấy cô không đã làm đủ mọi cách để khiến anh rời đi, thậm chí còn báo cả cảnh sát, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được gì. Dù cô có đi đến đâu, anh cũng vẫn duy trì khoảng cách nhất định lò dò đi theo cô, còn ngoan ngoãn ngồi im khiến cô không thể gán cho anh tội gây rối. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandSau đó cô mới biết người đàn ông này bị mất trí nhớ, đi theo Mạc Tùy vì cô là người đầu tiên chủ động cho anh đồ cái hamburger, đổi được nguyên “cục nợ”.Mạc Tùy thấy anh đáng thương, nhưng cô không phải là người không cảnh giác. Có trời mới biết anh nói thật hay nói dối, mọi thứ có khi đều được chuẩn bị từ trước, giả vờ mất trí lại càng đơn giản chính sự quyết tâm “đóng đô” của anh trong khu nhà cô khiến Mạc Tùy phải nhìn lại. Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc cô cũng quyết định “thu nhận” người nhìn có vẻ chính trực thiện lương, IQ xem ra cũng không cao chẳng nhớ tên mình là gì, vậy thì tạm lấy tên cô làm họ, gọi là Tùy Kỳ Kỳ là một anh chàng ngoan ngoãn lại đảm đang. Lúc ở nhà thì thầu hết công việc nhà, khi Mạc Tùy bảo đi làm thì vui vẻ nghe theo lời cô. Mà con đường sự nghiệp của anh cũng hết sức gian nan. Chỉ vì ngoại hình quá điển trai đã gây cho anh biết bao nhiêu rắc rối. Vòng đi vòng lại, cuối cùng Tùy Kỳ lại trở thành đồng nghiệp làm chung siêu thị với Mạc trai thì có nhiều người thích, Tùy Kỳ cũng không ngoại lệ. Đi làm chưa được bao lâu đã có em nhân viên thầm thương trộm nhớ, bao nhiêu kẻ mến người yêu. Nhưng cho dù đối phương có hấp dẫn đến đâu, anh vẫn từ chối tất cả những tình cảm ấy. Bởi trong lòng anh chỉ có duy nhất một người, từ lúc vừa mất trí nhớ cho đến bây giờ vẫn không hề đổi lẽ trong lòng Mạc Tùy anh chỉ là một khách trọ đến ở nhờ, một ngày nào đó rồi cũng sẽ mỗi người một hướng. Nhưng trong thế giới nội tâm của anh chỉ có duy nhất mình Mạc Tùy, dù anh biết họ chỉ là những người đi qua đời anh nhận ra, mình yêu Mạc yêu nên ghen, vì yêu nên quan tâm, vì yêu nên sinh ra chiếm yêu của anh đôi khi lại vô cùng thái quá, khiến Mạc Tùy sợ hãi, đối xử với anh lạnh nhạt, thậm chí đã từng đuổi anh Tùy Kỳ sẽ không bao giờ rời đi. Dù cô có đôi lúc hơi hà khắc, nhưng anh không muốn rời khỏi cô, rời khỏi căn nhà bé tí xập xệ này, cũng không cho phép bất cứ ai bước vào thế giới của bọn gió đi qua, Tùy Kỳ sau bao lần bị đuổi đi vẫn bền bỉ trụ lại. Nhưng cô lại chẳng hề biết được, có vài thứ trong con người anh đã lặng lẽ đổi Tùy không thể ngờ, người mà cô luôn xếp vào nhóm dịu dàng ấm áp lại có một ngày vùng dậy đảo lộn tất cả, mà người phải trả giá lại là chính mình. Nhưng cũng chính lần đó lại như mở một nút thắt mới trong mối quan hệ của cả hai. Mạc Tùy từ không thích, dần dần bị những hành động quan tâm chăm sóc của anh làm cho tan đến một ngày cô bỗng nhận ra, bóng hình quen thuộc nhiều năm trong trái tim cô bỗng nhiên được thay thế bằng hình ảnh của Tùy Kỳ, là đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, là lúm đồng tiền mờ mờ hai bên má như, cô cũng phải lòng Tùy Kỳ mất Tùy biết cô không thể giữ anh lại bên mình mãi. Rồi sẽ có một ngày anh nhớ ra tất cả mọi chuyện, trở lại nơi mà anh thuộc là cô không thể ngờ rằng, ngày đó lại đến quá nhanh……Tùy Kỳ của cô không phải là Tùy tên Phương Như Thần - là đại thiếu gia nhà họ Phương, trong tay còn nắm cả Phương có một cuộc sống xa hoa, so với cô thì hoàn toàn là người của hai thế bất ngờ hơn cả - là anh đã từng yêu sâu đậm một người đàn ông. Quá khứ đã qua rồi, hãy để cho nó qua đi. Mạc Tùy không nỡ, cũng không muốn rời xa Tùy Kỳ. Người ta đến tìm anh, mỗi ngày đều nói với anh về chuyện trước đây thì sao chứ? Chỉ cần Tùy Kỳ vẫn còn muốn ở, thì không ai có thể ép anh rời xa người đàn ông ấy lại đâm một nhát dao chí mạng vào lòng cô. Anh đã nhớ ra mọi thứ nhưng cô lại chẳng hề hay biết. Còn gì đau đớn hơn, khi chính cô phát hiện ra người mình yêu tha thiết lại đi lừa gạt mình?Hơn nữa, anh ấy vẫn còn vương vấn người xưa…Không phải cô chưa lường tới chuyện anh sẽ nhớ lại, chỉ là quá đột ngột khiến cô chưa kịp chuẩn bị, hơn nữa còn biết được thông tin quá sốc không còn nữa một người đàn ông luôn ở bên cạnh cô, an ủi cô mỗi khi cô buồn, tiếp thêm cho cô động lực đối mặt với cuộc sống. Anh phải trở về với người thương, với gia đình, với công việc và bao thứ khác đang đón cô, sẽ là người ra đi. Rời khỏi anh, lãng quên tình cảm của bọn họ.…Phương Như Thần không ngờ, chỉ vì một lần dại dột mà anh đã lỡ đánh mất cô đến tận hai hai năm qua không đêm nào anh ngủ yên, không ngày nào mà anh thôi hối hận. Cô đã cho anh cơ hội sao anh không nắm lấy, dù biết rất rõ vì chuyện riêng của gia đình mà Mạc Tùy rất thiếu cảm giác an toàn, sao anh còn nói dối cô?May mắn thay, ông trời đã cho anh một cơ hội. Anh gặp lại Mạc Tùy, nhưng cô đã không còn là Mạc Tùy của ngày xưa. Cô trở nên thâm trầm hờ hững, ánh mắt bình thản không một chút phẫn nộ nào. Cô không muốn gặp lại anh thì đã sao? Người mà anh đã định, thì cả đời này chỉ có thể là của cần Mạc Tuỳ vẫn ở đây, anh sẽ tìm mọi cách trói chặt cô ở bên cạnh mình, không để cô rời xa anh thêm nữa.…“Trọn đời em nuôi anh” là một bộ truyện có motif khá lạ mà mình từng đọc qua. Cá nhân mình thấy truyện đọc ổn, các nhân vật được xây dựng không bị hoàn hảo quá, ai cũng có những mặt tối và sáng của riêng Mạc Tùy với ngoại hình bình thường, công việc không ổn định, tính cách xù xì nhưng nội tâm mềm yếu chứa đầy vết thương. Một Tuỳ Kỳ nhìn có vẻ ngoan ngoãn vô hại nhưng cố chấp và còn mắc “bệnh chiếm hữu” cao vô nhân vật phụ cũng là “chất xúc tác” cực mạnh thúc đẩy chuyện tình cảm của nam nữ chính. Từ những nhân vật rất phụ dẫn đến những “lần đầu tiên” của Mạc Tuỳ, đến các nhân vật là “tình địch” của nam chính hoặc nữ chính. Ấn tượng nhất đối với mình chính là “anh trai” Trần Lương Sinh, mối tình đơn phương của Mạc Tùy, cũng là một trong những người dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình của bạn không ngại đọc thể loại “bẻ cong thành thẳng” hoặc đang muốn thử một cảm giác mới lạ, bạn có thể cân nhắc bộ này để đổi gió nhé ^^_____*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh pic Google/huaban Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 7 – Giúp đỡ lung tung Giờ có hỏi lại xem chuyện gì đã xảy ra cũng vô dụng. Mạc Tùy cố dìu anh đứng lên, kết quả lại bị ôm vào lòng. Cô dùng sức đẩy anh ra rồi cho anh một cái tát, “Mẹ nó, anh tỉnh táo lại cho tôi!” Tùy Kỳ rên rỉ, thở hổn hển, nhưng ánh mắt đã có thần hơn một chút. Mạc Tùy dìu anh vào buồng tắm, vừa đi vừa mạnh tay tát vào mặt anh, “Tốt nhất là anh hãy tỉnh táo cho tôi, anh mà dám làm gì tôi, tôi bóp chết anh!” Tùy Kỳ nắm chặt lấy áo Mạc Tùy, ánh mắt không ngừng giãy giụa giữa u mê và tỉnh táo, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, từng dòng nhiệt không ngừng đi thẳng xuống dưới bụng, nóng lòng tìm một đường nào đó để thoát ra. Nhưng anh không hoàn toàn mất lý trí, anh híp mắt nghiêng đầu nhìn Mạc Tùy, khuôn mặt thanh tú không mềm mại như những người phụ nữ khác nhưng rất sạch sẽ, đôi môi mỏng lạnh lẽo không ngừng khép mở. Anh nhắm mắt lại cố gắng đè nén ngọn lửa khao khát trong cơ thể. Anh tuyệt đối không thể đụng vào cô gái này! Mạc Tùy ném anh xuống dưới vòi sen, không chút lưỡng lự mở vòi nước. Dòng nước lạnh lẽo lập tức phụt ra, ướt sũng cả hai người. Mạc Tùy vội vàng nhảy ra một bước, vòi sen trong tay vẫn nhắm thẳng vào người rúc trong góc tường. Hai tay Tùy Kỳ ôm lấy mình, thân thể run rẩy, đồng phục mỏng tang dán chặt vào người, răng anh lập cập đánh vào nhau, tạo thành tiếng động rất rõ ràng trong gian phòng chật chội này. Mạc Tùy nhìn khuôn mặt đỏ bừng bất thường của anh, “Ông anh này, anh cố nhịn một chút nhé. Mai bị cảm cùng lắm thì truyền mấy bình nước thôi, nhưng lửa này mà không dập thì cả hai chúng ta đều chết, anh chịu khổ một chút, cố nhịn đi!” Tùy Kỳ chỉ biết cô đang huyên thuyên gì đó nhưng cụ thể là gì thì anh hoàn toàn không rõ. Trong người anh cứ chợt nóng rồi lại chợt lạnh làm anh sắp phát điên rồi. Hai tay anh ôm chặt đầu gối, các đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch, dường như chỉ cần mạnh hơn một chút nữa thôi là máu sẽ xé lớp da đó mà trào ra! Hai người đều không biết tác dụng của loại thuốc này kéo dài bao lâu và mạnh đến mức nào, chỉ đành cố hết sức khống chế dược hiệu. Mạc Tùy hồi hộp theo dõi từng cử động của anh, sẵn sàng lao ra chạy trốn bất cứ lúc nào! Cũng may, Tùy Kỳ ngoại trừ phát ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng không quy luật thì cũng không có hành động quá khích nào khác, đôi môi đỏ rõ ràng đang từ từ biến thành trắng bệch, lưng cong lại thành một hình dạng quái dị. Sau một đêm như thế không biết sẽ để lại hậu quả đến mức nào nữa. Cảm giác đau lòng càng lúc càng đậm hơn trong lòng Mạc Tùy, mẹ nó, thằng khốn nào ra tay hiểm độc thế hả! Đợi một lúc mặt Tùy Kỳ tái nhợt hẳn đi, Mạc Tùy bỏ vòi sen xuống chạy đến, nâng cái đầu ướt sũng của anh lên, lo lắng nói “Này, anh sao rồi?” Mắt anh không còn tiêu cự nhìn người trước mặt, run rẩy không nói ra được một lời, như thể sẽ ngất đi ngay lập tức. Mạc Tùy cũng hơi sợ, này, đừng có chết rét đấy chứ, giờ cô mới chợt nhớ ra đang là mùa đông! Cô vội vàng chạy vào phòng lấy quần áo sạch đặt bên cạnh, rồi lại mở vòi sen đổi thành nước ấm xối lên người anh, tay vừa liên tục xoa xoa người cho anh, “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, anh cố chịu một chút nữa là lại ấm lên rồi!” Phòng tắm vốn chẳng rộng nhanh chóng mù mịt hơi nước vì nóng, Tùy Kỳ cũng dần bớt run, sắc mặt cũng hồng hào trở lại. Mạc Tùy không quan tâm đến người mình cũng đã ướt, vỗ vỗ vào mặt anh, “Này, bây giờ anh thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?” Anh thở hổn hển, không ngừng cọ đầu mình lên vách tường gạch lành lạnh, cổ áo bị kéo lộ ra một mảng da thịt trơn mịn, cật lực mới thốt ra được một chữ, “Nóng!” Có thể thấy là thuốc vẫn chưa hết tác dụng. Ngay lúc Mạc Tùy không biết phải làm sao, anh đột nhiên đưa tay xuống kéo khóa, vội vàng móc cây bảo bối ra bắt đầu lên xuống cọ xát, tiếng hít thở bỗng càng trở nên dồn dập nặng nề! Mạc Tùy còn chưa kịp phản ứng, nhìn chằm chằm chỗ đó vài giây mới vội quay đầu đi, mặt đỏ bừng, bên tai còn vang tiếng thở ồ ồ của anh. Cô chỉ nói được một câu, “… Mẹ kiếp.” Cô là con gái nhà lành đấy nhé, mặc dù ăn nói thô thiển nhưng đã bao giờ trải nghiệm thực chiến đâu? Giờ còn chẳng cho người ta chuẩn bị đã nhảy ngay đến bản 3D chân thực âm thanh nổi thế này thì ai mà đỡ được! Có lẽ Tùy Kỳ đã muốn làm thế này từ lâu rồi, chẳng qua lúc nãy bị nước lạnh làm cóng người không cử động được thôi. Thân nhiệt vừa trở lại đã hoạt động tích cực như thế, cũng chẳng thèm để ý rằng Mạc Tùy đang đứng ngay cạnh! Mạc Tùy cũng dán cả người lên tường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà ngẩn người, bên tai là tiếng rên rỉ gợi cảm không ngừng của Tùy Kỳ. Trong không gian chật chội hai người bị ép vào cùng một chỗ, Tùy Kỳ chỉ hơi mạnh tay một chút là sẽ đập phải người cô. Mạc Tùy rất muốn chạy, nhưng cô bị anh chặn, ngoại trừ núp sâu vào góc thì chẳng làm được gì nữa. Vòi sen trên tay cô vẫn còn đang xả nước ấm lên người anh! Cũng không biết qua bao lâu, Tùy Kỳ gầm nhẹ một tiếng, tay đấm vào tường, quay đầu nhìn Mạc Tùy, trong mắt là màu đỏ ghê người như máu, kèm theo tiếng thở dốc phập phồng rối loạn như một con mãnh thú đáng sợ đang nổi giận muốn ăn thịt người! Mạc Tùy gặp ánh mắt của anh, trợn mắt, gào lên “Mẹ nó, anh tỉnh táo lại cho tôi!” Giờ nếu Tùy Kỳ không khống chế được làm ra chuyện gì, cô cũng không dám chắc mình có thể chống cự được. Dù mạnh mẽ đến đâu cô cũng chỉ là một cô gái, làm sao có thể cản được một người đàn ông đang rơi vào tình dục? Cơ mặt Tùy Kỳ không ngừng co rút, khuôn mặt nhã nhặn anh tuấn trở nên gợi cảm một cách tà ác nguy hiểm, ánh mắt của anh liên tục quay cuồng giữa tỉnh và mê, một hồi lâu mới khàn khàn nói “Giúp tôi!” “Giúp thế nào?” Mạc Tùy vội vã tiếp lời, cứ thon thót cả đêm thế này là giảm thọ đấy! Anh đưa tay kéo tay Mạc Tùy đặt lên cội nguồn dục vọng của mình, kinh quyết nói “Giúp tôi ra!” “Mẹ anh…” Sắc mặt Mạc Tùy thay đổi xoành xoạch, bàn tay bị anh nắm vội siết lại, nhưng ngón tay lộ ra vẫn chạm đến chỗ đó. Cảm giác ấy khiến cho da đầu cô tê rần, nổi cả da gà. Mẹ kiếp, lần đầu tiên sờ chị muốn giữ lại cho chồng chị đấy! Tùy Kỳ một tay ôm cổ Mạc Tùy, tựa đầu mình lên vai cô cố vùi vào đó hít sâu hương vị của cô, tay kia cầm tay cô đặt trên dục vọng của mình không ngừng ma sát, giọng nói rối loạn vang bên tai cô “Giúp tôi! Mạc Tùy, giúp tôi ra, tự tôi không làm được! A! Ưm!” Tiếng rên rỉ cuối cùng làm Mạc Tùy giật mình suýt thì nhảy dựng lên. Cô cúi đầu nhìn thứ to lớn hùng vĩ, màu sắc có vẻ rất không ổn, có chút tím như sắp nghẹn chết. Vừa nãy anh ta tự làm lâu như thế mà không hề có hiệu quả gì sao? Hô hấp ồ ồ bên tai vẫn tiếp tục, hai người áp sát vào nhau, rất dễ cảm nhận được là anh đang run rẩy. Mạc Tùy cắn răng, nhắm mắt, chấp nhận số phận mở năm ngón tay ra cầm. Nhiệt độ nóng bỏng khiến hai người đang da thịt chạm vào nhau bất giác cùng run lên! “Mẹ nó, từ khi gặp anh tôi chẳng bao giờ được may mắn cả, coi như tôi xui xẻo, sau này anh liệu mà trả ơn gấp bội đi!” Vừa nói tay cũng bắt đầu dùng sức chà sát. Mạc Tùy không có kinh nghiệm, trước đây cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này. Tay cô chỉ biết làm theo sự hướng dẫn của Tùy Kỳ, bộ phận cứng rắn trong bàn tay cô không ngừng qua lại cố gắng cọ cọ, từ gốc đến đỉnh, ngay cả mạch máu bên trong cũng không tha! Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 5 – Tìm kế sinh nhai 2 Buổi tối hai ngày sau Phạm Tư Nhiễm gõ cửa nhà Mạc Tùy. Mạc Tùy ngậm quả táo ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay ấn nút nhoay nhoáy điên cuồng, ánh mắt nóng rực như sắp bốc hỏa nhìn chằm chằm vào những bóng người sặc sỡ nhảy nhót trên ti vi, nhổ táo gào lên “Ra mở cửa!” Tùy Kỳ ngồi cạnh đang theo dõi trận game, nhặt quả táo cô vừa nhổ ra để gọn gàng xong rồi mới đứng lên! Phạm Tư Nhiễm không ngờ ra mở cửa lại là một người đàn ông lạ hoắc, không những thế còn là một người đàn ông lạ hoắc vô cùng đẹp trai. Cô lùi lại một bước, ngó lại biển số nhà, chắc chắn là mình không nhầm rồi mới cẩn thận nhìn từ đầu đến chân anh ta mấy lần, “Anh là ai?” Đúng lúc ấy, một tiếng hét bực dọc từ trong phòng truyền ra, sau đó là tiếng kêu của Mạc Tùy “Lão Phạm, vào đi!” “Mạc Tùy!” Phạm Tư Nhiễm đáp lại một tiếng, sau đó vẫn mang vẻ mặt khó hiểu, tránh qua Tùy Kỳ đi vào. Mạc Tùy đã ném tay cầm điều khiển, nhàn nhã ngồi trên chiếu gặm nửa quả táo, trợn mắt nhìn Phạm Tư Nhiễm, nhồm nhoàm nhai “Ăn cơm chưa?” Phạm Tư Nhiễm gật đầu ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng hỏi “Ai đấy? Cậu bắt đầu mang đàn ông về nhà rồi đó à?” “Nói ra thì dài lắm! Chuyện mình nhờ thế nào rồi?” “Xong rồi, không thì mình đến đây làm gì!” Phạm Tư Nhiễm quay đầu liếc nhìn người đứng trong bếp một cái, “Này, cậu nói mình nghe một chút về anh ta đi, đừng bảo công việc đó là tìm cho anh ta đấy nhé?” “Tìm cho anh ta đấy!” Mạc Tùy ném hạt táo qua một bên rồi rút giấy ăn lau miệng, “Anh ta sẽ ở lại nhà mình một thời gian, nên tiện tìm cho anh ta một công việc luôn!” Mạc Tùy kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra cho Phạm Tư Nhiễm. Phạm Tư Nhiễm trừng mắt rất bất bình nhìn cô, “Cho một tên đàn ông ở nhà mình thì còn ra thể thống gì nữa! Trần Lương Sinh mà biết sẽ băm cậu ra là cái chắc!” Mạc Tùy giơ một ngón tay. “Cho nên cậu nhớ khóa cái mồm cậu lại!” “Muốn mình không nói cũng được, nhưng chuyện này đáng nghi lắm! Ngay cả…” Cô đột nhiên dừng lại, chờ Tùy Kỳ đặt hoa quả lên trước mặt các cô rồi đi, mới nói tiếp “Ngay cả người ta có xuất thân thế nào cậu cũng không biết mà đã cho ở rồi, to gan quá đấy. Cậu không sợ anh ta có ý đồ khác à?” “Rồi rồi, đừng nghĩ nhiều, mình đến tận đồn cảnh sát báo án rồi. Hơn nữa anh ta cũng đã ở đây hơn một tuần, nếu có ý đồ thì đã ra tay lâu rồi, sao phải chờ đến tận bây giờ?” Mạc Tùy vỗ vỗ vai Phạm Tư Nhiễm, “Yên tâm, mình còn chưa ngu ngốc đến mức bị người khác lừa đâu!” “Cậu mà không ngu á!” Phạm Tư Nhiễm lầm bầm. Mạc Tùy coi như không nghe thấy, “Cậu tìm được cho anh ta việc gì rồi?” “Phục vụ trong quán bar, vốn đang lo việc đó không hợp với bạn cậu, dù sao hoàn cảnh công việc cũng hơi rắc rối. Nhưng bây giờ nhìn lại cũng thấy hợp lắm, đúng là kiểu việc cho người không có cái gì như anh ta!” “Quán nào vậy?” “Quán của bạn A Phàm, mới mở ở gần chỗ rẽ đường Tân Giang đó!” Mạc Tùy nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Tốt lắm, có người quen chiếu cố cũng tốt!” Phạm Tư Nhiễm ở đó khoảng hai tiếng mới bị bạn trai gọi điện bắt về. Đến lúc ấy Tùy Kỳ mới từ ban công quay về phòng. Anh rất lễ phép, từ khi Phạm Tư Nhiễm đến cho đến khi cô đi anh đều tự giác tránh qua chỗ khác cho hai người có không gian riêng nói chuyện thoải mái. Ánh mắt Mạc Tùy lướt qua cái mũi bị lạnh đỏ bừng và hai chân đút trong dép lê của anh. “Ngày mai anh bắt đầu đi làm, phục vụ trong quán bar. Đến lúc đó sẽ có người dạy anh, anh cũng phải khiêm nhượng một chút, gặp khách hàng ghê gớm thì cố mà nhịn, làm phục vụ không tránh được những chuyện như thế đâu!” Mạc Tùy nghĩ lại thôi, “Thôi quên đi, đến lúc đó anh tự cân nhắc, một hai câu cũng không giải thích hết được. Anh linh hoạt một chút là ổn!” Tùy Kỳ gật đầu, “Tôi biết rồi!” Thời gian làm việc của quán bar kéo dài đến tận khuya. Mạc Tùy đánh cho anh một cái chìa khóa cửa ngoài, còn treo thêm vào móc khóa một con gà màu vàng đầu tròn xoe. Ngày đầu tiên anh đi làm, Mạc Tùy gọi cả Phạm Tư Nhiễm và người yêu cô ấy đến cổ vũ. Họ tìm một cái ghế đệm để ngồi, kệ Tùy Kỳ đi theo quản lý. Vì còn sớm, trong quán cũng không đông người, ba người chơi xúc xắc, thỉnh thoảng nói chuyện đôi câu. Thời gian dần trôi, đến buổi tối, tiếng nhạc ồn ào bắt đầu vang lên, những ngọn đèn nhiều màu cũng điên loạn xoay chuyển. Mạc Tùy híp mắt hơi cúi người, bị đèn chiếu vào mắt rất khó chịu! Người anh em của Tư Phàm biết bọn họ ở đó nên có ý sang hỏi thăm. Nhìn anh ta khá trẻ, nhiều lắm cũng chỉ tầm 30, nhìn cách ăn mặc là biết dân ăn chơi. Anh ta trêu đùa trò chuyện với họ vài câu rồi gọi quản lý đưa Tùy Kỳ tới gặp mặt một chút, để sau này có gì cũng tiện chiếu cố. Tùy Kỳ nhanh chóng được quản lý dẫn ra, theo bản năng, anh đứng ở bên cạnh Mạc Tùy. Anh đã thay đồng phục, quần tây, áo sơ mi trắng, cộng với một cái áo gile màu đen, cổ đeo nơ màu bạc, dáng người nho nhã cao ráo như trúc, hơn nữa gương mặt lại đẹp trai, nhìn cực kỳ thích mắt! Anh lễ phép chào hỏi ông chủ của mình, anh ta vỗ vai anh cười khích lệ vài câu, rất khách khí, rất quy cách, nhìn không ra cái gì bất thường. Nhưng không biết có phải Mạc Tùy nhầm hay không, cô mơ hồ cảm thấy ông chủ trẻ tuổi kia vừa nhìn thấy Tùy Kỳ hai mắt đã phát sáng, dường như vô cùng hưng phấn! Tùy Kỳ nhanh chóng quay lại với công việc, hội Mạc Tùy ngồi một lúc liền đi về. Dù sao quán bar phải mở đến rạng sáng, ngày mai họ còn phải đi làm, không thể về muộn thế được! Mạc Tùy kéo chặt áo khoác co ro đứng ở cửa đợi xe, hai người kia đứng cạnh cô đang ngọt ngào ôm ôm ấp ấp sưởi ấm cho nhau, nói với nhau câu nào thì buồn nôn câu đó! “Tôi bảo này, hai người chọn thời điểm chút đi, không thấy tôi còn đứng đây à, mẹ nó chứ giữ hình tượng giùm cái!” Phạm Tư Nhiễm lườm cô một cái, hừ lạnh “Chị đây cứ thích thế đấy, cậu ghen tị chứ gì! Không thì cậu bảo tình yêu bé nhỏ của cậu ra đây ôm cậu đi!” Mạc Tùy trợn trắng mắt, từ khi nhìn thấy Tùy Kỳ đến giờ bà chị này đã tự động xem anh là người yêu của cô rồi. Trong đầu con gái đang yêu trừ mấy thứ vớ vẩn này ra thì đúng là không chứa được gì khác nữa mà. Cô cũng lười đính chính, có loại người người khác càng nói thì lại càng hăng! Phạm Tư Nhiễm đột nhiên chọc Mạc Tùy một cái, nhỏ giọng “Lão Mạc, mau nhìn kìa, Trần Lương Sinh!” Mạc Tùy hai mắt sáng ngời quay đầu nhìn lại, xa xa ở một lối ra khác Trần Lương Sinh đang ôm Triệu Yến Phi đi ra bãi đỗ xe. Anh ta theo bản năng nhìn sang hướng này, ánh mắt hai người chợt gặp nhau. Anh ta sửng sốt hơi khựng lại, sau đó thì thầm gì đó với Triệu Yến Phi rồi đi sang đây! Mạc Tùy cười lạnh, nhảy lên xe taxi vừa hay dừng lại, nghênh ngang rời đi! Trần Lương Sinh chạy vài bước rồi dừng lại, yên lặng nhìn chiếc xe lướt qua người. Người sau cửa sổ xe không thèm liếc nhìn anh ta đến một cái, anh ta không nhịn được híp mắt lại! Phạm Tư Nhiễm ôm eo Tư Phàm, tì trước ngực anh nhỏ giọng thầm thì, “Con khốn này dám chạy thật!” Tư Phàm vỗ vỗ vai cô, nhìn Trần Lương Sinh đến gần, cười chào hỏi trước “Thật khéo quá, hai người cũng đến chơi sao?” “Ừ, hôm nay vừa hay có buổi tụ hội ở đây!” Anh ta im lặng một chút, rồi mới nói “Mạc Tùy hôm nay không đi làm sao? Nó cũng bắt đầu đi bar từ khi nào vậy?” Phạm Tư Nhiễm tiếp lời, “Vừa hay hôm nay nó không có ca thôi. Bình thường cũng không đi bar bao giờ, hôm nay cơ bản là vì có một người bạn đi làm ở đây ngày đầu tiên, nên bọn em tới cổ vũ một chút!” “Vậy thì tốt, Mạc Tùy tùy hứng không hiểu chuyện, sau này hai người cố gắng khuyên bảo nó, đừng để nó tới mấy chỗ như thế này. Dù sao những nơi vàng thau hỗn loạn như thế cũng nhiều cám dỗ, mà nó thì lại đúng là kiểu người không kháng cự được sức hấp dẫn!” Phạm Tư Nhiễm và Tư Phàm nhìn nhau, đều gật gật đầu! Trần Lương Sinh lại nói “Mạc Tùy giờ đang ở đâu? Có thể cho tôi biết địa chỉ được không?” Phạm Tư Nhiễm khó xử “Không phải là em không nói, mà tính nó anh cũng biết rồi đấy, nếu em nói cho anh không chừng nó lại giận dỗi cả em, thôi tự anh gọi điện hỏi nó đi!” Khúc mắc giữa Mạc Tùy và Trần Lương Sinh không phải một hai câu có thể nói rõ. Phạm Tư Nhiễm cũng biết một chút ít, cô càng không thể đồng ý tiếp tay làm việc xấu, miễn tai họa về sau! Trần Lương Sinh cũng hiểu, gật đầu “Vậy chào hai người nhé!” Editor dipMBetamèo mỡ Mấy năm gần đây, phía Nam thường có tuyết rơi, chỉ có điều không bao giờ rơi lớn. Một tầng mỏng chưa kịp nhìn rõ đã tan, ngay cả màu cũng không trắng được như Tùy ghét mùa đông, đặc biệt là mùa đông sau khi tuyết rơi, đường thì ướt rượt, phủ đầy tuyết bị vô số vết chân nhuộm thành màu vàng sẫm như bùn, bẩn thỉu không biết rửa đến bao giờ cho hết. Chẳng bằng mưa phứt đi cho rồi, rửa qua là trôi, ít ra là không thấy lầy bước xuống xe, nhìn dòng người ngược xuôi trên đường mà buồn bực thở ra một hơi, hơi nước trắng xóa bay lên làm mờ tầm mắt cô trong giây lát. Bông tuyết đang rơi nhẹ nhàng bỗng bay lên không trung, gió thổi chúng nhảy múa khắp mọi phương, cho dù có che ô cũng chẳng chắn được bao vàng chạy vào gầm cầu đèn đuốc sáng trưng, hòa vào làn đường đi bộ vẫn đông đúc kể cả trong ngày tuyết. Đường dưới cầu này có hai đoạn, chỗ gần cửa ra trước mặt có một người vô gia cư dọn ổ ở đó, Mạc Tùy rảo nhanh chân đi ra nhạc đầy sức sống từ KTV vẫn vang lên rõ ràng giữa sự ồn ào của lối đi bộ. Vừa đi tới lối vào điện thoại di động lại vang lên, cô lấy ra xem một cái rồi nhận.“Giục cái mông, có một đoạn đường mà nhận bao nhiêu cuộc của cậu rồi, không thấy phiền à.” Cô lên tầng, chào nhân viên lễ tân trong sảnh, nói số phòng, “Cúp đây, đến nơi rồi.”Cửa phòng vừa mở, đập vào mặt luồng khí nóng ngột ngạt xen lần mùi thuốc lá nồng nặc khó Tùy nhíu chặt mày, khó chịu sải bước đi vào. Phạm Tư Nhiễm thấy cô mắt liền sáng lên, ném mic cho người khác chạy thẳng đến.“Sao cậu chậm thế? Chờ mỗi cậu thôi đấy.”“Thời tiết thế này chị đây ra ngoài đường cho là tốt lắm rồi, ý kiến cái gì?” Mạc Tùy cởi mũ lưỡi trai bằng nhung lông xuống cầm trên tay, mắt thì lườm sang Phạm Tư Nhiễm, “Chị nói thật chứ mùa đông thế này mà cậu còn mặc áo voan được hả?”Phạm Tư Nhiễm bỉ ổi ưỡn ẹo lắc lắc vòng eo thon, khiêu khích nhìn cô, “Đây thích vậy đấy.”“Con não.”“Ai, đừng nói chuyện này nữa, chúng mình nói chuyện quan trọng.” Phạm Tư Nhiễm xua tay, ôm cổ Mạc Tùy kéo cô lại gần một chút, rỉ tai cô “Vừa nãy Trần Lương Sinh cũng đến, mình đang định nói trước với cậu, kết quả mình chưa kịp nói cậu đã cúp rồi, không trách mình được đâu!”Mạc Tùy nhìn con bé giả vờ vô tội trước mặt mà cắn răng, ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn vào trong. Giữa một đám trai thanh gái lịch, cô lập tức phát hiện Trần Lương Sinh đang ngồi yên tĩnh trong một góc, trên sống mũi cao là chiếc kính không gọng, vẫn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự như bình thường.“Triệu Yến Phi không đến à?” Triệu Yến Phi là bạn gái của anh ta nhiều năm nay, tình cảm rất tốt, bây giờ hai người đã đi làm rồi nhưng vẫn như hình với bóng.“Ừ, hình như là về quê.” Phạm Tư Nhiễm trả lời không chắc chắn Tùy trầm ngâm gật đầu, lại nhìn Trần Lương Sinh. Đúng lúc ấy anh cũng nhìn sang đây, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, anh cười, giơ tay vẫy cô.“À… Mình sang chỗ anh ấy.”Phạm Tư Nhiễm bật cười. “Không có tiền đồ.”Mạc Tùy thô lỗ đẩy mấy người ôm ôm ấp ấp chắn đường trước mặt, ngồi xuống cạnh Trần Lương Sinh. Trong bầu không khí chẳng lấy gì làm sạch sẽ mà cô vẫn có thể ngửi được hương vị nhẹ nhàng thơm mát của anh. Có một khoảnh khắc, cô cho rằng mũi mình thực sự thính hơn cả chó, chỉ có điều, sự thính nhạy này chỉ xuất hiện với anh mà thôi.“Anh tưởng hôm nay em sẽ không đến.” Trần Lương Sinh cầm một ly đồ uống gần đấy đưa cho cô, “Tửu lượng không tốt thì hôm nay đừng uống rượu.”Mạc Tùy nhận lấy, đầu ngón tay chạm đến cổ tay áo của anh, không khỏi run lên nhè nhẹ.“Đã tìm được việc chưa?”“Rồi, vừa tìm được hai hôm trước.” Mạc Tùy nhấp một hớp đồ uống lạnh Lương Sinh hơi nhíu mày, “Không thấy mệt chứ? Nếu như thực sự không ổn anh có thể sắp xếp cho em một chân.”“Không cần, em thấy rất ổn.”Anh dừng một chút, nói sang chuyện khác, “Hôm qua anh gặp chú, anh nghe chú nói em chuyển ra ngoài, đang yên lành chuyển ra làm gì?”“Học cách sống tự lập không phải rất tốt sao? Em thích ở riêng.” Mạc Tùy thản nhiên nói.“Nhưng con gái một thân một mình ở ngoài không an toàn, chú cũng lo lắng, mấy hôm nữa chuyển về đi!”“Không thích.”Vẻ nhu hòa trên mặt Trần Lương Sinh tắt dần, “Em có thể đừng tùy hứng như vậy được không?”“Vậy anh có thể đừng nhắc đến chuyện này được không?” Mạc Tùy không nhịn được lên giọng. Tình cảm thầm kín của cô với Trần Lương Sinh ai có mắt đều thấy, hai đương sự cũng đều biết, chỉ đè nén không vạch trần mà thôi. Ở trước mặt anh, Mạc Tùy vẫn luôn cố giữ gắng hành xử sao cho tốt nhất, nhưng thường chỉ được một hai câu là sẽ nổi xung.“Vì sao không thế nhắc? Anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi.” Trần Lương Sinh nghiêm túc nhìn cô, nhấn mạnh “Đã bao nhiêu năm rồi sao em vẫn còn cư xử ấu trĩ như thế? Để cho bố mẹ mình được an tâm có gì không tốt?”Mạc Tùy đặt mạnh cốc thủy tinh xuống bàn đứng dậy định đi, Trần Lương Sinh giữ cô kéo giật lại, “Anh còn chưa nói được hai câu em đã định bỏ đi hả? Em nói xem đã bao lâu rồi chúng ta không gặp? Có cần thiết phải thế không?”Trần Lương Sinh đi thực tập mấy tháng ở thành phố khác, cứ một thời gian lại về một lần. Mạc Tùy luôn trốn anh không chịu gặp mặt, hôm nay nếu không phải anh nhận được tin từ trước thì có lẽ cũng không gặp được nhớ anh, chỉ là đang ẩn nhẫn mà thôi. Con người có lúc bi ai vậy đấy, đôi khi chỉ một tình cảm đơn giản nhất thôi cũng không thể biểu đạt.“Em cũng thấy không cần, nhưng anh có thể đừng cố chọc vào em được không? Ngồi cạnh anh em luôn thấy khó chịu, đứng ngồi không yên, anh hiểu không?”Mạc Tùy từ trước đến giờ rất không thích người khác ra vẻ người lớn dày dạn kinh nghiệm mà xen vào chuyện của cô. Trần Lương Sinh lại hết lần này lần khác chọc vào điều này. Là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau Mạc Tùy nhịn anh không phải một hai lần, sự khoan dung của Mạc Tùy đối với anh là lũy thừa tịnh tiến, nhưng cái gì cũng có giới hạn của người không nói gì nữa, Mạc Tùy xị mặt ngồi một lúc rồi chuẩn bị rời đi. Phạm Tư Nhiễm thấy không giữ được người bèn cầm áo khoác của mình chạy đến, Trần Lương Sinh cũng theo đằng sau.“Anh đưa em về.” Trần Lương Sinh đón một chiếc taxi nói với Mạc Tùy.“Không cần, em và Tư Nhiễm định đi dạo bộ một lát, anh đi trước đi.”Phạm Tư Nhiễm và Trần Lương Sinh không hẹn mà cùng nhìn cô, một người kinh ngạc, một người lạnh lùng. Hai người đều biết Mạc Tùy có độ ỳ cao đến mức nào, cô mà cũng muốn đi dạo bộ á?Vớ xế taxi đã giục mấy lần, Mạc Tùy thản nhiên nói, “Đi đi!”Cánh tay đặt trên cửa xe của Trần Lương Sinh giật giật, sau đó anh xoay người lên xe. Chiếc xe nhanh chóng biến mất ngoài tầm mắt của Tư Nhiễm huých huých người vẫn đang xuất thần nãy giờ, “Có về nhà không? Hay là đi với mình qua chỗ A Phàm?”“Không có hứng thú, không muốn làm bóng đèn.”“Sặc, làm như đây hoan nghênh cậu lắm ý.” Phạm Tư Nhiễm lấy từ trong túi ra một cái hamburger đưa cho cô, “Cầm lấy rồi biến về nhà đi!”Chạm vào một cục lạnh ngắt rắn đanh, Mạc Tùy bóc ra nhìn nhìn, “Cậu để dành cái của này từ bao giờ? Chưa lên mốc chứ?”“Yên tâm, không độc chết được đâu.”Phạm Tư Nhiễm cũng lên xe đi, Mạc Tùy kéo kín áo khoác rùng mình một cái đi đến bên kia đường. Lúc đi qua gầm cầu người vô gia cư kia còn ở đó, cô tiện tay ném cái hamburger lại, sau đó tiếp tục sải bước như số cô đen, người ta gọi xe thì nhanh ào ào như xe từ trong gara nhà mình lái ra, vậy mà đến lượt cô là y như rằng giống bị táo bón, cả nửa tiếng đồng hồ không có động tĩnh Tùy giậm chân làu bàu chửi thầm vài tiếng, xoay người định sang chỗ khác xem quả là hết hồn đến mức sững cả người. Một người đàn ông bẩn thỉu đang đứng sau lưng nhìn cô chằm Tùy lùi lại một bước, cảnh giác mặt đối mặt với anh ta, “Ông anh, có việc gì sao?”

trọn đời em nuôi anh